Chào mừng bạn đăng nhập diễn đàn.
Chúc bạn một ngày tốt lành.Have fun! ^_^
Chào mừng bạn đăng nhập diễn đàn.
Chúc bạn một ngày tốt lành.Have fun! ^_^
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! TL0
=====================================================


THÔNG BÁO: Chuyển địa điểm tập tại Thủy Lợi
sang Nhân Chính


Share | 
 

 Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : 1, 2  Next
Tác giảThông điệp
HuyendaiKarate
Huấn luyện viên
Huấn luyện viên
HuyendaiKarate

Số bài gửi : 714
Tài sản : 531418
Số lần được thanks : 53
Join date : 14/05/2010
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : CLB Karatedo Uy Son

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeThu Mar 24, 2011 1:24 am

Các bạn ai có mẩu chuyện ngắn gì hay và ý nghĩa,khiến chúng ta cần phải "suy ngẫm" thì post vào đây cho mọi người cùng thưởng thức nhé! Ưu tiên chuyện hay và ý nghĩa đó nha!
Chuyện có thực hay không có thực đều cho post hết ^^!
Thầy xin góp một bài coppy từ tin nhắn email cua thay nhe'!:


Một người cha đi làm về rất muộn, mệt mỏi và bực bội sau một ngày bận
rộn ở cơ quan. Ông vừa về đến nhà, đứa con trai năm tuổi đã ngồi chờ từ
lúc nào và hỏi:

- Bố ơi, con hỏi bố một câu được không?

- Được chứ, con hỏi gì?

- Ông bố đáp.

- Bố ơi, bố làm được bao nhiêu tiền một tiếng đồng hồ?

- Đó không phải là việc của con. Mà tại sao con lại hỏi một việc như thế hả?

- Ông bố hết kiên nhẫn.

- Con muốn biết mà.
- Đứa con nài nỉ.

- Nếu con cứ khăng khăng đòi biết, thì bố sẽ nói. Bố làm được hai đôla một giờ đồng hồ.

- Ôi - đứa bé rụt rè hỏi - bố cho con vay một đôla được không?

Ông bố rất bực mình:

- Nếu lý do duy nhất con muốn biết bố làm được bao nhiêu tiền chỉ là để
vay mà mua mấy thứ đồ chơi vớ vẩn, thế thì mời con đi ngay vào phòng
mình và ngủ đi. Hãy nghĩ xem tại sao con lại ích kỷ đến thế! Bố làm việc
vất vả cả ngày, và không có thời gian cho những chuyện ấy đâu!

Đứa bé đi vào phòng đóng cửa. Ông bố ngồi xuống càng nghĩ càng cáu. Tại sao đứa con lại dám hỏi mình một câu như thế chứ?

Một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, ông bố nghĩ có thể đứa con rất cần
tiền để mua một thứ gì đó, và nghĩ rằng mình đã quá nghiêm khắc với nó.
Ông đi vào phòng con:

- Con ngủ chưa?

- Chưa ạ, con còn thức! - cậu bé nằm trên giường đáp.

- Bố suy nghĩ rồi, có thể bố đã quá nghiêm khắc. Đây là một đôla cho con.

Cậu bé cầm lấy rồi thò tay xuống dưới gối, lôi ra thêm mấy tờ tiền lẻ nữa.

Ông bố thấy con có tiền từ trước lại cáu. Khi đứa con xếp thành một xếp tiền ngay ngắn, ông bố càu nhàu:

- Tại sao con lại vay thêm tiền khi con đã có rồi?

- Vì con chưa có đủ ạ! - Bỗng đứa trẻ ngẩng lên vui sướng - Bây giờ thì
con có đủ rồi! Bố ơi, đây là hai đô la, con có thể mua một giờ trong
thời gian của bố không?


========================================================================
Về Đầu Trang Go down
http://karatevn.tk
HuyendaiKarate
Huấn luyện viên
Huấn luyện viên
HuyendaiKarate

Số bài gửi : 714
Tài sản : 531418
Số lần được thanks : 53
Join date : 14/05/2010
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : CLB Karatedo Uy Son

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeThu Mar 24, 2011 1:26 am

Khi
học cấp I, có lần tôi tranh cãi kịch liệt với một cậu bạn. Thực tế tôi
không nhớ chúng tôi đã cãi nhau vì cái gì, nhưng bài học ngày hôm ấy thì
tôi vẫn nhớ mãi.

Khi cãi nhau, tôi khăng khăng cho rằng tao đúng, mày sai , và bạn tôi cũng nhất quyết mày sai, tao đúng!


Cô giáo tôi bắt gặp, bảo cả hai chúng tôi lên phòng giáo viên. Cô bảo
mỗi đứa ngồi một bên cạnh bàn, trên bàn có một quả bóng nhựa rất lớn.
Quả bóng màu đen xì. Thế mà khi cô giáo hỏi: "Em thấy quả bóng màu gì?"
thì cậu bạn tôi đáp: "Thưa cô, màu trắng" .


Tôi không thể hiểu
nổi nó đang nói gì. Mắt nó bị mờ hay đầu óc nó bị điên? Hay nó muốn trêu
tức tôi? Thế là tôi bật lên cãi: "Màu đen chứ, đồ ngốc!".



Chúng tôi lại bắt đầu cãi nhau về màu sắc của quả bóng. Đến lúc này thì
cô giáo bảo chúng tôi đổi chỗ cho nhau. Lần này khi cô hỏi tôi: "Quả
bóng màu gì?", tôi đành phải trả lời: "Màu trắng ạ" . Bởi quả bóng đó
được sơn hai màu khác nhau ở hai phía. Từ chỗ tôi ngồi ban đầu thì nó
màu đen, còn chỗ bạn tôi thì nó màu trắng. Vậy mà chúng tôi đã gân cổ
cãi nhau vì một điều mà cả hai đều chắc chắn cho là mình đúng mà không
biết tại sao người kia nói ngược lại ý kiến của mình.


Đừng bao
giờ tự cho mình là hoàn toàn đúng. Bạn phải đặt mình vào địa vị và hoàn
cảnh của người khác để đánh giá sự việc, tình huống trong cuộc sống theo
quan điểm của chính họ thì mới có thể thật sự hiểu họ được.


@
Khi bất đồng quan điểm, hãy tôn trọng ý kiến của nhau để cùng tìm ra
chân lý, ở đây là quả bóng có 2 màu chứ không phải 1 màu. Còn trong cuộc
sống thì có vô vàn chân lý mà ta chỉ nhìn thấy 1 phía trong hàng vạn
phía khác


========================================================================
Về Đầu Trang Go down
http://karatevn.tk
HuyendaiKarate
Huấn luyện viên
Huấn luyện viên
HuyendaiKarate

Số bài gửi : 714
Tài sản : 531418
Số lần được thanks : 53
Join date : 14/05/2010
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : CLB Karatedo Uy Son

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeMon Mar 28, 2011 1:57 am

20$

Một nhà diễn thuyết nổi tiếng đã bắt đầu buổi nói chuyện của mình bằng
cách đưa ra tờ giấy bạc trị giá 20 đô la. Trong gian phòng có 200 khán
giả, anh ta cất tiếng hỏi: "Ai muốn có tờ 20 đô la này?".
Những bàn tay bắt đầu giơ lên. Anh ta nói tiếp: "Tôi sẽ đưa tờ 20 đô la cho bạn - nhưng điều đầu tiên, hãy để tôi làm việc này!"
Anh ta vò nhàu tờ 20 đô la. Sau đó, anh ta lại hỏi: ""Còn ai muốn tờ bạc này không?". Vẫn có những bàn tay đưa lên.
"Ồ, vâng, nó sẽ như thế nào nếu tôi làm thế này?" - nói rồi anh ta quẳng
nó xuống sàn và giẫm giày lên. Sau đó, anh ta nhặt tờ bạc lên, bây giờ
trông nó đã nhàu nát và dơ bẩn. "Nào, ai còn muốn có tờ bạc này nữa?".
Vẫn còn những bàn tay đưa lên
"Những người bạn của tôi, tất cả các bạn phải học một bài học rất giá
trị. Không có nghĩa gì đối với những việc tôi làm với đồng tiền, bạn vẫn
muốn có nó bởi vì nó không giảm giá trị. Nó vẫn có giá trị là 20 đô la.
Nhiều lần trong cuộc sống của chúng ta, bạn bị rơi ngã, bị "vò nhàu" và
bị vẩn đục bởi những quyết định mà chúng ta làm và những hoàn cảnh đến
với chúng ta. Chúng ta cảm thấy hình như chúng ta trở nên vô giá trị;
nhưng không có nghĩa lý gì những gì đã xảy ra, bạn sẽ không bao giờ mất
đi giá trị của mình. Dù thế nào đi nữa, bạn cũng là vô giá với những
người yêu thương bạn. Giá trị của cuộc sống chúng ta được quyết định
không phải do những gì chúng ta làm hoặc người mà chúng ta quen biết, mà
bởi... chúng ta là ai.
Bạn thật đặc biệt - đừng bao giờ quên điều đó!"
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
http://karatevn.tk
akai92
Đai xanh cấp 1
Đai xanh cấp 1
akai92

Số bài gửi : 51
Tài sản : 498765
Số lần được thanks : 9
Join date : 28/03/2011
Age : 32
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : K7A

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeMon Mar 28, 2011 9:18 pm

Hạnh phúc vô biên

Hai người đàn ông đều bệnh nặng, được xếp chung 1 phòng tại bệnh viện.
Một người được phép ngồi dậy mỗi ngày 1 tiếng để thông phổi. Giường ông
ta nằm cạnh cửa sổ duy nhất trong phòng, người kia phải nằm suốt ngày.
Hai người đã nói với nhau rất nhiều. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa
công việc, những năm tháng trong quân đội và cả những kỳ nghỉ đã trải qua.
Mỗi chiều khi được ngồi dậy, người đàn ông cạnh cửa sổ dành hết thời gian
để tả cho người bạn cùng phòng nghe những gì ông thấy được ngòai cửa
sổ. người kia, mỗi chiều lại chờ đợiđược sống traong cái khỏanh khắc 1
tiếng đó-cái thời gian mà thế giớ của người đó mở ra sống động bởi những
họat động và màu sắc bên ngòai.
Cửa sổ nhìn ra 1 công viên với 1 cái hồ nhỏ xinh xắn. Vịt, ngỗng đùa giỡn
trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy. Những cặp tình
nhân tay trong tay nhau đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực rỡ. Những
cây cổ thụ sum suê tỏa bóng mát, và xa xa là đường chân trời của thành
phố ẩn hiện.
Khi người đàn ông bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, người kia
có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình 1 bức tranh sống động.
1 chiều, người đàn ông bên cửa sổ mô tả 1 đòab diễu hành đi ngang qua.
Du` không nghe được tiếng nhạc, người kia vẫn như nhìn thấy được trong
tưởng tượng qua lời kể của người bạn cùng phòng.
Ngày và đêm trôi dần….
1 sáng, khi mang nước đến phòng cho họ, cô y tá phát hiện người đàn ông
bên cửa sổ đã qua đời êm ái trong giấc ngủ. Cô báo cho người nhà đến
mang ông đi. 1 ngày kia, người đàn ông còn lại yêu cầu được chuyển đến
bên cạnh cửa sổ. Cô y ta đồng ý để ông được yên tĩnh 1 mình. Chậm chạp
gắng sức, ông nhổm dậy bằng 2 cùi chỏ và ngắm nhìn thế giới bên ngòai.
Ông căng thẳng nhìn ra cửa sổ. Đối diện ông chỉ là 1 bức tường xám xịt.
Ông hỏi cô y tá điều gì khiến người bạn khốn khổ cùng phòng của ông đã
mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu qua cửa sổ. Cô y tá cho biết rằng
người đàn ông đó bị mù và thậm chí ông ta cũng không thấy được bức tường
nữa. Cô nói : “Nhưng ông ta muốn khuyến khích ông can đảm lên”.

Có những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho người khác bất
chấp hòan cảnh riêng của mình. Nỗi khổ được chia sẻ sẽ vơi nửa, nhưng
hạnh phúc được chia sẻ sẽ nhân đôi.


Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! 222339
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
akai92
Đai xanh cấp 1
Đai xanh cấp 1
akai92

Số bài gửi : 51
Tài sản : 498765
Số lần được thanks : 9
Join date : 28/03/2011
Age : 32
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : K7A

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeMon Mar 28, 2011 10:31 pm

Một tối mất điện, ngọn nến được đem ra đặt ở giữa phòng. Người ta châm lửa cho ngọn nến và nến lung linh cháy sáng. Nến hân hoan nhận ra rằng ngọn lửa nhỏ nhoi của nó đã mang lại ánh sáng cho cả căn phòng. Mọi người đều trầm trồ: "Ồ, nến sáng quá, thật may, nếu không chúng ta sẽ chẳng nhìn thấy gì mất". Nghe thấy vậy, nến vui sướng dùng hết sức mình đẩy lui bóng tối xung quanh.
... Thế nhưng, những dòng sáp nóng đã bắt đầu chảy ram lăn dài theo thân nến. Nến thấy mình càng lúc càng ngắn lại. Đến khi chỉ còn một nửa, nến giật mình: "Chết mất, ta mà cứ cháy mãi thế này thì chẳng bao lâu sẽ tàn mất thôi. Tại sao ta phải thiệt thòi như vậy?!". Nghĩ rồi, nến nương theo một cơn gió thoảng để tắt phụt đi. Một sợi khói mỏng manh bay lên rồi nến im lìm.
Mọi người trong phòng nhớn nhác bảo nhau: "Nến tắt mất rồi, tối quá, làm sao bây giờ?". Ngọn nến mỉm cười tự mãn và hãnh diện vì tầm quan trọng của mình. Nhưng bõng một người đề nghị: "Nến dễ bị gió thổi tắt lắm, để tôi đi tìm cái đèn dầu". Mò mẫm trong bóng tối ít phút, người ta tìm được một chiếc đèn dầu." Đèn dầu được thắp lên còn ngọn nến đang cháy dở thì bị bỏ vào ngăn kéo tủ.
Ngọn nến buồn thiu. Thế là từ nay nó sẽ bị nằm trong ngăn kéo, khó có dịp cháy sáng nữa. Nến chợt hiểu rằng hạnh phúc của nó là được cháy sáng vì mọi người, dù chỉ có thể cháy với ánh lửa nhỏ và dù sau đó nó sẽ tan chảy đi...
... Bởi vì nó là ngọn nến.
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
HuyendaiKarate
Huấn luyện viên
Huấn luyện viên
HuyendaiKarate

Số bài gửi : 714
Tài sản : 531418
Số lần được thanks : 53
Join date : 14/05/2010
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : CLB Karatedo Uy Son

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeTue Mar 29, 2011 12:36 am

Ý nghĩa! Đọc mà ngẫm mới hay! ^ ^!
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
http://karatevn.tk
^.^Đ.T.V^.^
Khách Quý
Khách Quý
^.^Đ.T.V^.^

Số bài gửi : 21
Tài sản : 527826
Số lần được thanks : 8
Join date : 10/06/2010
Age : 34
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : CLB Karatedo ĐH Đà Nãng

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeTue Mar 29, 2011 1:30 pm

Đọc đc bài này trên mạng, thấy hay hay nên tớ cho nó vào đây góp vui với cả nhà ^.^

Trong một buổi nhàn hạ, vua Đường Thái Tông hỏi chuyện với vị quan cận thần là Hứa Kính Tôn rằng:

- Trẫm thấy khanh phẩm cách cũng không phải là phường sơ bạc. Sao lại có nhiều tiếng thị phi chê ghét như thế?

Hứa Kính Tôn trả lời:

- Tâu bệ hạ. Mưa mùa Xuân tầm tả như dầu, người nông phu mừng cho ruộng
đất được thấm nhuần, kẻ bộ hành lại ghét vì đường đi trơn trợt. Trăng
mùa thu sáng vằng vặc như gương treo trên bầu trời đêm, hàng thi nhân
vui mừng gặp dịp thưởng du ngâm vịnh, nhưng bọn đạo chích lại ghét vì
ánh trăng quá sáng tỏ. Trời đất kia vốn vô tư không thiên vị, mà cơn
nắng mưa thời tiết vẫn bị thế gian trách hận ghét thương. Còn hạ thần
cũng đâu phải một người vẹn toàn thì làm sao tránh khỏi tiếng chê bai
chỉ trích. Cho nên ngu thần trộm nghĩ. Đối với tiếng thị phi trong thế
gian nên bình tâm suy xét, đừng nên vội tin nghe. Vua tin nghe lời thị
phi thì quan thần bị hại. Cha mẹ tin nghe lời thị phi thì con cái bị
ruồng bỏ. Vợ chồng tin nghe lời thị phi thì gia đình ly tán. Tiếng thị
phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người
không thấy máu.

------------------------------------------------------------

Một người nọ mỗi khi cầm tờ báo là mở xem
những trang cáo phó chia buồn trước nhất. Anh ta chăm chú đọc từng dòng
trên trang cáo phó dù không hề quen biết với người đã mất. Có người bạn
thấy thế bèn hỏi nguyên do. Anh ta trả lời:

- À. Tôi chỉ gửi lời cám ơn đến những người này đó thôi.

Người bạn của anh ta trợn mắt ngạc nhiên nói:

-
Anh nói điều gì mà tôi chẳng hiểu gì cả. Anh cảm ơn những người đã chết
mà toàn là người anh chưa hề quen biết! Cái đầu của anh có vấn đề gì
không vậy?

Người nọ thong thả trả lời:

- Đúng vậy. Tôi
trân trọng cảm ơn họ. Vì sự ra đi của họ đã nhắc nhở cho tôi đừng quên
rằng kiếp người vốn là vô thường. Cái chết đến bất chợt nào ai hề hay
biết. Lúc còn sống những người này cũng có những ước mơ toan tính,
những tranh giành hơn thua, những vui buồn ganh ghét. Để rồi bỗng dưng
trở thành những cái xác vô tri chờ đem hỏa táng hoặc vùi sâu trong lòng
đất lạnh. Họ đã đem chính sinh mạng của mình để nhắc nhở cho tôi bài
học lớn trong cuộc đời như vậy chẳng lẽ không xứng đáng được nhận một
lời cảm ơn hay sao anh bạn?

Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ
Thong dong tự tại vậy mà vui

========================================================================
Về Đầu Trang Go down
http://dangthivan.tk
^.^Đ.T.V^.^
Khách Quý
Khách Quý
^.^Đ.T.V^.^

Số bài gửi : 21
Tài sản : 527826
Số lần được thanks : 8
Join date : 10/06/2010
Age : 34
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : CLB Karatedo ĐH Đà Nãng

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeTue Mar 29, 2011 1:53 pm

Hạnh phúc ở đâu?
Ngày xưa, có lần "tập đoàn" yêu tinh họp nhau lại để lên kế hoạch làm hại con người.
Một yêu tinh nói: "Chúng ta nên giấu một thứ gì đó quý giá của con người đi, nhưng giấu cái gì bây giờ?"
Sau
khi suy nghĩ, một yêu tinh đáp:" Biết rồi, hãy lấy đi hạnh phúc của họ,
họ sẽ ngày đêm phải khổ sở, u uất. Nhưng vấn đề là giấu nó ở đâu bây
giờ? Phải giấu ở nơi nào mà họ không tìm được ấy!"
Một yêu tinh khác cho ý kiến: "Thử quẳng nó lên đỉnh ngọ núi cao nhất của thế giới xem".
Nhưng ý kiến đó bị phản đối ngay: "Không được. Con người rất khoẻ mạnh, chuyện leo núi có nhằm nhò gì đâu".
Một yêu tinh khác lại có ý tưởng:
- Vậy ta giấu nó xuống vực biển sâu nhất nhé?
Nhưng các yêu tinh lại đồng loạt phản đối:
-
Không, con người rất tò mò . Họ sẽ tạo ra được những chiếc tàu rất hiện
đại để đi xuống tận đáy biển. Rồi tất cả mọi người cũng sẽ biết.
Một yêu tinh nhỏ tuổi đứng lên:
- Hay để nó ở một hành tinh khác đi!
Tuy nhiên, một yêu tinh lớn tuổi đáp:
- Không được. Con người rất thông minh. Càng ngày họ càng thám hiểm nhiều hành tinh đấy thôi!
Bầy yêu tinh lại im lặng suy nghĩ. Chợt một yêu tinh già lụ khụ đứng lên đưa ra ý kiến:
-
Tôi biết ta nên giấu hạnh phúc ở đâu rồi! Hãy giấu nó ở chính bên trong
con người. Đa số mọi người đều luôn cố gắng lùng sục hanh phúc ở khắp
nơi khắp chốn và bao giờ cũng thấy người khác hạnh phúc hơn mình. Bản
thân họ thì chẳng bao giờ họ quan tâm. Giấu ở đó thì con người chẳng
bao giờ tìm thấy đâu!
Tất cả yêu tinh đều nhất chí với giải pháp này
và kể từ đó, rất nhiều người mải mê đi kiếm hạnh phúc mà không biết nó
đã được giấu ngay trong tâm hồn mình!


--------------------------------------------


Cuộc đời đôi khi cũng cần mạo hiểm



Đó là một bài kiểm tra kỳ lạ nhất từ khi tôi đi học. Nhưng là bài học đầu tiên về sự tự tin mà chúng tôi học được ở thầy.


Hôm đó, thầy giáo vào lớp và phát cho mỗi học sinh chúng tôi một bài kiểm tra toán. Bài kiểm tra được chia ra làm đề riêng rẽ, có ghi chú rất rõ ràng ngay từ đầu: loại 1 gồm những bài vừa dễ vừa khó, nếu làm hết sẽ được 10 điểm.



Loại 2 là đề bài ở mức trung bình, làm hết sẽ được 8 điểm. Loại 3 có tổng số điểm là 6 với những câu hỏi rất dễ. Học sinh có quyền lựa chọn để làm một trong ba đề đó. Vì thời gian khá gấp gáp, lại e ngại không thể làm được bài khó nên phần lớn chúng tôi vội cắm đầu vào làm ngay loại đề số 2 hoặc số 3 cho... ăn chắc.



Một tuần sau khi thầy giáo trả bài kiểm tra, chúng tôi ngạc nhiên hơn lúc nhận được bài vì thầy không chấm, cứ ai làm đề nào thì thầy cho đúng tổng điểm của đề đó, bất kể làm sai hay đúng. Quá ngạc nhiên, chúng tôi đã hỏi thầy, các bạn có biết câu trả lời của thầy là gì không?



Thầy nói với chúng tôi rằng đó là hoàn toàn không phải là một bài kiểm tra kiến thức mà là một bài kiểm tra sự tự tin. Thầy nói ai trong chúng tôi cũng muốn đạt được điểm 10 nhưng ít ai lại dám vượt qua thử thách để biến ước mơ thành hiện thực.



Chúng tôi biết nếu làm đề 10 điểm, chúng tôi sẽ phải làm thêm những câu hỏi khó nên đã bỏ cuộc ngay từ đầu mà không hề ngó qua để nhận thấy rằng một số câu rất dễ trong đề này cũng vừa tròn tổng số là 6 điểm.



Có những việc nhìn bề ngoài tưởng chừng khó nên chúng ta thường rút lui ngay từ phút đầu tiên mà không hề cân nhắc. Nhưng đôi khi chúng ta cũng nên mạo hiểm vì nếu không thử ?ovượt chướng ngại vật? thì làm sao biết khả năng mình đến đâu, làm sao ?ovề đích? như ước mơ của mình.
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
http://dangthivan.tk
akai92
Đai xanh cấp 1
Đai xanh cấp 1
akai92

Số bài gửi : 51
Tài sản : 498765
Số lần được thanks : 9
Join date : 28/03/2011
Age : 32
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : K7A

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeTue Mar 29, 2011 10:08 pm

Hơn cả sự bất tử
Có câu chuyện kể rằng khi sáng tạo ra thế giới Thượng đế đã dạy cho mọi vật cách duy trì nòi giống. Với con người, Thượng đế đem một người đàn ông và người đàn bà tới cánh đồng và nói: 'Các ngươi hãy sống và phát triển giống nòi, một năm sau ta sẽ quay trở lại'.

Một năm trôi qua, Thượng đế trở lại vào lúc rạng đông, Ngài thấy người đàn ông và người đàn bà ngồi trước ngôi nhà tranh, quanh họ là đồng lúa chín vàng, cạnh họ là chiếc nôi có đứa trẻ đang ngủ. Họ nhìn nhau trong ánh mắt ngời lên vẻ đẹp mà Ngài chưa từng thấy bao giờ, vẻ đẹp lung linh hơn cả bầu trời, êm ả hơn làn gió, ấm áp hơn cả vầng dương. Ngài run lên vì xúc động:
- Ta tạo ra thế giới nhưng chưa từng tạo ra vẻ đẹp đó, nó sinh ra từ đâu nhỉ?
- Thưa Thượng đế, vẻ đẹp ấy chính là tình yêu đấy ạ.
- Tình yêu là cái gì vậy? - Ngài tiến lại gần con người khẩn khoản: Con người hãy dạy ta yêu đi.


Con người thậm chí không nhận ra Thượng đế đang đặt tay lên vai họ. Họ mải mê nhìn vào mắt nhau.
- Con người kia, các người không muốn dạy ta yêu ư? Vậy thì các người sẽ phải già đi, mỗi giây sẽ lấy đi của nhà ngươi tuổi trẻ và sức lực, để xem 50 năm nữa còn lại gì. Thượng đế thét lên.

Đúng như lời hẹn 50 năm sau Thượng đế quay trở lại. Căn nhà tranh đã được thay thế bằng nhà gỗ, trên cánh đồng trai gái say sưa làm việc và hát ca, bày trẻ ríu rít nô đùa. Trên bậc thềm hai cụ già ngồi sát bên nhau, khi thì nhìn lên bầu trời, khi thì nhìn vào mắt nhau trìu mến. Thượng đế không phải chỉ nhìn thấy tình yêu mà Ngài còn nhìn thấy cả lòng chung thủy. Thượng đế giận dữ: "Tuổi già không trùng phạt được các ngươi sao? Vậy thì các ngươi sẽ phải chết, thân xác bị vùi dưới đất, thịt da sẽ mục nát. Bấy giờ ta xem còn lại gi trong mắt các ngươi".

Vài năm qua đi, Thượng đế đến thật. Ngài thấy cụ ông ngồi bên một nấm đất. Dưới đó cụ bà đang yên nghỉ. Đôi mắt ông cụ u buồn song khoé mắt ánh lên tia sáng không chỉ của tình yêu, của lòng chung thủy mà còn có cả sự hoài niệm quá khứ. Ngài đến sát cạnh ông cụ: "Con người, ngươi cứ giữ lấy tuổi thanh xuân cùng sức mạnh. Ngươi xin gì ta cũng đồng ý. Hãy nhường ta tình yêu đi".
Ông cụ đáp: "Kẻ hạ thần không thể làm vừa lòng Ngài được. Hạ thần không muốn đổi lấy những ân huệ đó. Tất cả không thể so sánh được với tình yêu. Giá của tình yêu quá đắt. Nó chỉ có thể trả giá bằng cái chết mà Ngài thì lại bất tử".
Thượng đế đứng đậy lặng lẽ bỏ đi.

albino
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
akai92
Đai xanh cấp 1
Đai xanh cấp 1
akai92

Số bài gửi : 51
Tài sản : 498765
Số lần được thanks : 9
Join date : 28/03/2011
Age : 32
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : K7A

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeTue Mar 29, 2011 10:35 pm

Định nghĩa từ



Tôi va phải một người lạ trên phố khi người này đi qua. “Ồ xin lỗi”, tôi nói. Người kia trả lời: “Cũng xin thứ lỗi cho tôi, tôi đã không nhìn cô”. Chúng tôi rất lịch sự với nhau.

Nhưng ở nhà thì mọi chuyện lại khác. Tối nọ, lúc tôi đang nấu bếp thì cậu con trai đến đứng sau lưng. Tôi quay người và đụng vào thằng bé làm nó ngã chúi xuống sàn nhà. “Tránh xa chỗ khác” - tôi cau mày nói. Con trai tôi bước đi, trái tim bé nhỏ của nó vỡ tan. Tôi đã không nhận ra là mình đã quá nóng nảy.

Khi đã lên giường tôi nghe một giọng nói thì thầm: “Khi đối xử với người lạ con rất lịch sự, nhưng với con mình con đã không làm như vậy. Hãy đến tìm trên sàn nhà bếp, có những bông hoa đang nằm ở cửa. Đó là những bông hoa mà con trai con đã mang đến cho con. Tự nó hái lấy những bông hoa này: nào hoa hồng, màu vàng và cả màu xanh nữa. Nó đã yên lặng đứng đó để mang lại cho con điều ngạc nhiên, còn con thì không bao giờ thấy những giọt nước mắt đã chảy đẫm lên trái tim bé nhỏ của nó”.

Lúc này thì tôi bật khóc. Tôi lặng lẽ đến bên giường con trai và quỳ xuống: “Dậy đi, con trai bé nhỏ, dậy đi. Có phải những bông hoa này con hái cho mẹ không?”. Thằng bé mỉm cười: “Con tìm thấy chúng ở trên cây kia. Con hái cho mẹ vì chúng đẹp như mẹ. Con biết là mẹ thích lắm, đặc biệt là bông hoa màu xanh”.

Thế bạn có biết từ family có nghĩa là gì không?

FAMILY = Father And Mother, I Love You!
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
Hanul

Hanul

Số bài gửi : 5
Tài sản : 498607
Số lần được thanks : 2
Join date : 29/03/2011
Age : 35
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : K7a

Character sheet
game:

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeWed Mar 30, 2011 12:19 am

Viết Cho Mẹ



Khi lên hai, ba tuổi, con đã biết nói tiếng "Con", "Thương", "Mẹ". Và con đã biết ôm hôn vòi vĩnh Mẹ.
Nhưng ba mươi mấy tuổi rồi, con vẫn chưa biết ôm hôn Mẹ và nói "Con Thương Mẹ".
Mẹ ơi, con thương Mẹ..............kiểu khác.
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
Hanul

Hanul

Số bài gửi : 5
Tài sản : 498607
Số lần được thanks : 2
Join date : 29/03/2011
Age : 35
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : K7a

Character sheet
game:

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeWed Mar 30, 2011 12:21 am

Vô Trách Nhiệm



Anh, chiến sĩ ngoằi biên cương. Nhỏ, nữ sinh trường trung học. Anh mến nhỏ qua lá thư nữ sinh viết tặng anh chiến sĩ. Nhỏ thương anh có lý tưởng cao quý. Anh và nhỏ hẹn thề trăm năm hạnh phúc.
Mấy tháng sau ngày cưới, tôi nhận được tin nửa khóc nửa cười. Nhỏ sắp được làm mẹ và anh đã bỏ đi. Tôi muốn gặp anh để biết "Anh vô trách nhiệm với gia đình, anh có trách nhiệm với đất nước?"
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
september9th
Đai vàng
Đai vàng


Số bài gửi : 13
Tài sản : 500425
Số lần được thanks : 7
Join date : 11/03/2011
Age : 32
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : Nunchaku

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeFri Apr 01, 2011 8:49 pm

NGUYÊN TẮC CON ẾCH



Câu chuyện về con ếch và thùng nước vẫn hay được mọi người kể lai. Nói lên quy luật về sự hư hỏng…

Nếu bạn lấy một con ếch hạnh phúc, thông minh và thả xuống thùng nước sôi, con ếch sẽ làm gì? Nó sẽ nhảy ra! Ngay lập tức con ếch quyết định “chuyện này không đùa được – ngay lập tức mình phải biến mất thôi”.

Nếu bạn lại lấy đúng con ếch ấy, hoặc người bà con của nó, và quẳng nó vào một thùng nước lạnh, đặt thùng nước lên bếp và đun thùng nước nóng dần lên và đun thùng nước nóng dần lên, vậy điều gì sẽ xảy ra? Con ếch thấy thư giãn người…. một vài phút sau nó tự bảo: “Ở đây ấm thật”. Chẳng mấy chốc bạn có một món ếch chín.

Lời răn của câu chuyện là gì? Cuộc sống xảy ra dần dần. Giống như con ếch chúng ta có thể bị lừa, và đột nhiên quá muộn. Chúng ta cần hiểu biết những điều đang xảy ra.

Câu hỏi: Nếu bạn tỉnh dậy vào ngày mai, bạn nặng thêm 20 cân nữa, bạn có lo không? Chắc chắn là lo rồi! Bạn sẽ đi khám ở bệnh viện “cấp cứu, tôi béo quá!”.nhưng khi sự việc xảy ra dần dần, tháng này tăng 1 cân, tháng sau tăng 1 cân nữa, chúng ta không có khuynh hướng mặc nó.

Khi bạn tiêu quá tay trong ngân sách của bạn 10 đô la, như thế không có gì là lớn. Nhưng việc đó tái diễn vào ngày mai, rồi ngày kia, ngày kia, bạn sẽ kết thúc cuộc đời trong cảnh khánh kiệt. Đối với những người bị khánh kiệt, tăng trọng, ly dị - thường đó không phải là một thảm họa lớn lao – hôm nay một tý, ngày mai một tý, thế rồi bạn nói: “Điều gì xảy ra thế này?”

Cuộc sống là sự tích lũy. Điều này thêm vào điều kia – giống như giọt nước chảy mòn cả đá. Nguyên tắc con ếch nói cho chúng ta rằng phải cảnh giác với những trào lưu. Mỗi ngày đi qua chúng ta tự hỏi: “Mình đang về đâu? Có phải mình khỏe hơn? Hạnh phúc hơn? Và giàu có hơn năm ngoái hay không?”. Nếu không phải thế, chúng ta cần thay đổi những gì chúng ta đang làm.
Đây là điều đáng sợ. Không gì đứng yên một chỗ cả, hoặc bạn tiến, hoặc bạn trượt chân.

Cuộc sống thay đổi khi chúng ta thay đổi ---Andrew matthews
Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! 777816
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
september9th
Đai vàng
Đai vàng


Số bài gửi : 13
Tài sản : 500425
Số lần được thanks : 7
Join date : 11/03/2011
Age : 32
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : Nunchaku

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeSat Apr 02, 2011 12:14 am

Khi nào những ngón tay của con sẽ mọc lại???



Một người đàn ông nọ đang chuẩn bị bước ra gara để ngắm chiếc xe hơi mới cáu cạnh của mình. Ông sửng sốt khi nhìn thấy đứa con trai 3 tuổi của mình đang cầm búa đập lên thành xe tạo thành những chỗ lõm một cách thích thú.

Ông vội vàng chạy đến, đạp đứa bé văng ra rồi dùng chính cái búa ấy đập nát nhũng ngón tay của đứa bé để trừng phạt nó. Khi người cha nguôi cơn giận, ông vội vàng đưa con trai của mình tới bệnh viện. Và mặc dầu bác sỹ đã hết sức cố gắng để chữa trị những cái xương đã dập nát, cuối cùng họ buộc phải cắt đi những ngón tay nhỏ bé đáng thương đó khỏi bàn tay của cậu bé.

Khi đứa bé tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, nhìn thấy những vết thương trên mình, nó ngây thơ nói:

- Ba ơi, cho con xin lỗi vì chiếc xe. Đoạn nó hỏi - nhưng chừng nào thì những ngón tay của con sẽ mọc lại?

Người cha trở về nhà và trọn đời sống trong ân hận...

"Hãy nghĩ đến câu chuyện này mỗi khi bạn nhìn thấy ai đó làm đổ ly sữa trên bàn ăn hay là nghe tiếng em bé khóc. Hãy suy nghĩ trước khi bạn đánh mất sự bình tĩnh với những người thân thương. Xe hư có thể sửa lại được nhưng những lóng xương bị gãy và những cảm xúc bị tổn thương thì thường không thể nào hàn gắn lại được. Chúng ta thường không nhận ra sự khác biệt giữa một con người và thành tích của người đó. Mọi người đều phạm sai lầm. Chúng ta được phép phạm sai lầm nhưng những hành động chúng ta thực hiện trong cơn nóng giận sẽ ám ảnh chúng ta suốt đời.
Hãy chậm nóng giận và cân nhắc. Hãy suy nghĩ trước khi hành động. Hãy kiên nhẫn, thông cảm và yêu thương."


Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! 854802
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
HuyVui
Mod
Mod
HuyVui

Số bài gửi : 271
Tài sản : 530536
Số lần được thanks : 21
Join date : 16/05/2010
Age : 35
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : K4A

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeSat Apr 02, 2011 1:04 am

Thanks bạn nhiều nhiều nhé, những câu chuyện trên của bạn rất hay và ý nghĩa. Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! 556335
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
HuyendaiKarate
Huấn luyện viên
Huấn luyện viên
HuyendaiKarate

Số bài gửi : 714
Tài sản : 531418
Số lần được thanks : 53
Join date : 14/05/2010
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : CLB Karatedo Uy Son

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeSat Apr 02, 2011 1:33 pm

Hay! Toàn những chuyện hay và ý nghĩa! Cảm ơn các bạn nhiều nha! Đã thank cho tất cả mọi người! ^^
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
http://karatevn.tk
akai92
Đai xanh cấp 1
Đai xanh cấp 1
akai92

Số bài gửi : 51
Tài sản : 498765
Số lần được thanks : 9
Join date : 28/03/2011
Age : 32
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : K7A

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeSat Apr 02, 2011 10:08 pm

Tại một làng chài nọ, có một chàng thanh niên hiền lành và tốt bụng, làm việc rất chăm chỉ. Ngày nọ, trên đường về nhà, chàng lượm được một cái chai nhỏ. Vì tò mò, chàng tìm cách tháo bằng được nắp chai ra. Bất ngờ từ trong chai bay ra một làn khói trắng và vị thần khổng lồ xuất hiện.

Vị thần liền cất tiếng nói: “Đừng sợ! Ngươi là ân nhân của ta, ta cho ngươi ba điều ước. Nào! Hãy ước đi hỡi chàng trẻ tuổi”.

Ước gì nhỉ? Chàng đắn đo và trả lời: “Thần cho tôi thời gian để suy nghĩ nhé!”.

- Được thôi. Từ đây đến chiều ngươi phải nghĩ ra đấy.

Chàng đi dọc theo bãi biển và suy nghĩ. Trên đường đi chàng gặp một đám trẻ con hồn nhiên, vô tư chơi đùa say mê. Nhìn những gương mặt thiên thần, chàng thấy cuộc đời mới đẹp làm sao. Đi tiếp, chàng gặp một chàng trai trẻ liều mình cứu những người nghèo khổ thoát khỏi một nhóm trộm cướp. Tấm lòng nghĩa hiệp đó khiến chàng khâm phục.

Chàng lại tiếp tục đi và thấy một đám đông vây quanh một cụ già. Thì ra có một con cá voi mắc cạn trôi dạt vào bờ. Mọi người định giết nó để lấy thịt bán. Cụ già nói: “Những gì thuộc về biển cả hãy trả về cho biển cả”. Thế là chú cá voi được cứu sống.

Hoàng hôn buông xuống. Vị thần hiện ra hỏi: “Ngươi đã nghĩ ra chưa?”. Chàng trai trả lời: “Vâng, xin thần hãy ban cho tôi sự ngây thơ, hồn nhiên của trẻ thơ; một trái tim nghĩa hiệp, dũng cảm của tuổi trẻ và một tấm lòng nhân ái, vị tha của người từng trải”.

Vị thần nói: “Hỡi chàng trai, ngươi làm ta bất ngờ đấy, bởi vì ngươi đã nhận ra những thứ quí giá nhất của cuộc đời”.
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
^.^Đ.T.V^.^
Khách Quý
Khách Quý
^.^Đ.T.V^.^

Số bài gửi : 21
Tài sản : 527826
Số lần được thanks : 8
Join date : 10/06/2010
Age : 34
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : CLB Karatedo ĐH Đà Nãng

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Cái nút aó...    Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeSat Apr 02, 2011 11:40 pm

Trích dẫn :
Giật mình thức giấc. Cảm thấy khát khô ở cổ, tôi lồm cồm ngồi dậy mở tủ lạnh nốc một hơi.
Nước lạnh làm tôi tỉnh
người. Nhìn đồng hồ đã hơn 4g sáng. Tôi đến bên máy vi tính bật máy
lên. Mở chương trình Nhật Ký định nhập vào những việc mình đã làm hoặc
những suy nghĩ về một ngày đã qua. Nhưng chương trình lại bật lên thông
báo nhấp nháy màu đỏ chói: "Tuần sau là đến ngày đầu tiên quen M". Tôi
chỉnh chương trình để xem lại cái ngày đầu tiên đó và mỉm cười khi thấy
lúc đó mình trẻ con hết sức.


Tôi quyết định sẽ lục tung
hết Internet để tìm ra một cái thiệp độc chiêu gửi nàng. Cuối cùng tôi
cũng mãn nguyện với một cái thiệp nhiều ý nghĩa. Tôi kéo ngăn tủ ra để
lấy cái đĩa CD hình mình để ghép vào thiệp, nhưng chợt nhìn thấy trong
đó có một gói quà xinh xắn. Biết là của M tôi hồi hộp mở gói quà. Bên
trên là một tấm thiệp to, còn bên dưới là một chiếc đồng hồ để bàn rất
dễ thương và một cái nút áo. Hơi ngạc nhiên khi nhìn cái nút áo, tôi
vội mở thiệp ra xem.


"Anh thân mến!
Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã quen được anh. Em đã học được rất nhiều điều từ anh.

Anh là người rất giỏi, làm được rất nhiều việc lại
sống rất tốt với mọi người. Anh sống hết sức chan hoà không câu nệ giàu
nghèo, chức vị. Anh hết lòng với mọi người và được rất nhiều anh em bè
bạn mến yêu, kính nể.


Tối nay, cũng như bao ngày em đến nhà anh, đã 9g tối
anh vẫn chưa về nhà. Khi đến nhà anh, em nhìn thấy mẹ đang khâu lại
chiếc áo bị bỏng thuốc lá của anh. Nhìn mẹ chợt em nhớ đến anh, rồi nhớ
đến những gì em đã thấy ở nhà anh.

Em xin phép được tặng cho anh cái đồng hồ với lời
nhắn: "Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm
được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được".


Và một cái nút áo với lời nhắn chân tình: "Đôi khi
người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn
giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút!". Anh đã sống vì mọi
người nhưng trong mọi người lại thiếu một người quan trọng nhất. Anh
hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc anh luôn vui vẻ và thành đạt".

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! Small_ojo1286180192

Tôi
cầm đồng hồ và cái nút lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay
ngắn, tôi mở ra xem và thấy ngẩn ngơ với những dòng chữ dưới đây:


Em thấy anh rủ bạn về
nhà cùng vui vẻ, làm xả láng mấy thùng Ken, anh em bàn tán chuyện đời,
chuyện cơ quan, chuyện nhà sếp, chuyện quan trường, đủ thứ chuyện nhậu
hoài bàn hổng hết.


Em thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt
từng vỏ lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước, cho
thằng con tỉnh rượu mỗi khi say.


Em thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu
nghiến từng bài từng mục. Ngẫm chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa
quyền, chuyện Mỹ, chuyện I rắc, chuyện SEA Games...


Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi ngập ngừng hỏi cái này cân ký bán được hông con?

Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù tăng 4 hay tăng 3...
Em thấy mẹ cứ trằn trọc ra vô mãi, 2g rồi mà phòng nó vắng tanh
Em thấy anh sau một ngày làm mệt mỏi, về nhà bật máy lạnh, bật quạt, ngã lưng nằm thẳng chân, chẳng muộn phiền.

Em thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức chưa.

Em thấy anh ghiền chơi vi tính, cứ băn khoăn hoài chuyện nâng cấp CPU lên 2 hay 3 Gb.

Em thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, cứ chặm nước mắt,
cứ cười vui thoải mái khi xem hoài cái tivi cà giật, cái Tivi từ lúc
anh tắm mưa.

Em thấy anh chuyên viên vi tính, viết phần mềm để
quản lý công ty, xem công nợ, lãi lỗ, bấm một phát là có ngay. Thế mà
chẳng thể nào tính đúng được tình thương của người mẹ.


Em thấy mẹ chẳng cần vi tính, vẫn âm thầm lập trình
cá, cơm, rau. Biết chị Hai cái áo ủi không ngay, còn anh nữa đôi giày
cả tuần chưa chịu đánh!


Em thấy anh chuyện làm chuyện lớn mà quên đi những chuyện nhỏ xung quanh.
Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao...


o O o


Có bao giờ các bạn nghĩ rằng mình đã thật sự quan tâm đến ai đó chưa?

Có bao giờ các bạn đã quan tâm đến những chuyện dù chỉ là nhỏ nhặt?

Có bao giờ các bạn tự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác?

Hi vọng qua câu chuyện này tôi và các bạn có thể tìm lại được những bài học về sự quan tâm mà các bạn đã lỡ đánh mất.

Hãy dành những lời chúc tốt đẹp nhất cho
những người người mẹ, người cha, những người luôn ở bên các bạn, luôn
hướng sự quan tâm về phía các bạn mà không cần đòi hỏi điều đó từ các
bạn!


========================================================================
Về Đầu Trang Go down
http://dangthivan.tk
september9th
Đai vàng
Đai vàng


Số bài gửi : 13
Tài sản : 500425
Số lần được thanks : 7
Join date : 11/03/2011
Age : 32
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : Nunchaku

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 1:32 am

Đừng lướt qua cuộc sống



Một chàng thanh niên trẻ và thành đạt đang ngao du trên phố bằng chiếc xe Jaguar mới. Anh ta đi khá nhanh nhưng vẫn tò mò quan sát mấy đứa trẻ con đang ném thứ gì đó từ bãi đỗ xe. Bất chợt…

Anh thoáng thấy có vật vừa ném vào xe mình. Dừng xe ngay lập tức, nhưng anh không thấy có một ai.

Thay vào đó là vết tích của một viên gạch đã đập mạnh vào bên cạnh cánh cửa chiếc Jaguar. Đạp phanh, lái chiếc Jaguar quay trở lại nơi mà viên gạch đã được ném ra, người lái xe giận dữ nhảy ra ngoài. Anh ta tóm lấy cậu bé gần nhất và đẩy cậu sát lại chỗ đỗ ô tô, quát lớn:

“Viên gạch này là sao và mày là ai? Mày vừa làm cái quái quỷ gì thế? Đó là cái ô tô mới và viên gạch mày ném sẽ khiến tao phải mất rất nhiều tiền để sửa nó. Mày có biết điều đó không? Tại sao mày lại làm vậy?”.

Cậu bé có vẻ hoảng sợ: “Cháu thực sự xin lỗi… Nhưng cháu không biết làm cách nào khác. Cháu đã ném viên gạch vì không một ai dừng lại giúp cháu cả”.

Những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài xuống mặt và cằm cậu bé, cậu chỉ vào chỗ khuất bãi đỗ xe gần đó.

“Kia là anh trai cháu”, cậu nói. “Anh ấy bị chệch bánh xe lăn và ngã ra lề đường nhưng cháu thì không thể nào đỡ nổi anh ấy lên”.

Nước mắt trực trào ra, cậu bé hỏi người thanh niên còn đang ngỡ ngàng: “Ông có thể giúp cháu đưa anh ấy trở lại xe lăn không ạ? Anh ấy bị thương, anh ấy quá nặng đối với cháu”.

Đừng để cuộc sống hối hả cuốn đi cả lòng tốt trong mỗi con người.

Không nói nên lời, người lái xe vội vã chạy ngay đến và nâng cậu bé tàn tật lên lại chiếc xe lăn. Sau đó, lại gần chiếc Jaguar, anh sờ tay vào vết xước. Vết cắt còn mới, nhưng một thoáng trong đầu, anh thấy, thực ra thì cũng chưa đến mức quá tệ.

“Cám ơn ông. Chúa sẽ ban phước lành cho ông”. Đứa trẻ xúc động nói với người lạ mặt.

Sửng sốt trước thái độ của đứa trẻ, chàng thanh niên nhìn theo đứa trẻ đẩy chiếc xe lăn xuống vỉa hè hướng về nhà của nó.

Nhìn lại chiếc Jaguar, sự hư hại rất dễ nhận thấy nhưng anh không bao giờ băn khoăn đến chuyện sửa chữa vết lõm ở cạnh cửa nữa. Anh sẽ giữ vết lõm đó để nhắc nhở mình rằng:
“Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh, và nếu có ai đó ném đá vào bạn thì hãy khoan tức giận, rất có thể họ đang cần bạn giúp đỡ”.

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! 877182 Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! 854802 Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! 317427
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
september9th
Đai vàng
Đai vàng


Số bài gửi : 13
Tài sản : 500425
Số lần được thanks : 7
Join date : 11/03/2011
Age : 32
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : Nunchaku

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 1:36 am

Giấy chứng nhận làm người



- Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi đi làm thuê.
- Soát vé
Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra.
Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc :
- Ðây là vé trẻ em.
Người đàn ông đứng tuổi đỏ bừng mặt, nhỏ nhẹ đáp :
- Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao ?
Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi :
- Anh là người tàn tật ?
- Vâng, tôi là người tàn tật.
- Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.
Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp :
- Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em.
Cô soát vé cười gằn :
- Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật ?
Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên
- Anh chỉ còn một nửa bàn chân.
Cô soát vé liếc nhìn, bảo :
- Tôi cần xem chứng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật !


Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích :
- Tôi không có tờ khai gia đình của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra tai nạn ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định…
Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình.
Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật…
Trưởng tàu cũng hỏi :
- Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu ?
Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình .
Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói :
- Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.
Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có hơn 50 ngàn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc :
- Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.
Trưởng tàu nói kiên quyết :
- Không được.
Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu :
- Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ.
Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý :
- Cũng được.
Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi :
- Anh có phải đàn ông không ?
Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại :
- Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không ?
- Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không ?
- Ðương nhiên tôi là đàn ông !
- Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông ?
Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem ?
Mọi người chung quanh cười rộ lên.
Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói :
- Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả ?
Ðồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói :
- Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.
Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao. Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành :
- Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.
Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng :
- Cô hoàn toàn không phải người !


Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé :
- Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì ?
Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:
- Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào…
Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa.
Chỉ có một người không cười. Ðó là người đàn ông trung niên bị cụt chân. Anh cứ nhìn trân trân vào mọi thứ trước mặt. Không biết tự bao giờ, mắt anh đẫm lệ, không rõ anh tủi thân, xúc động, hay thù hận.

========================================================================
Về Đầu Trang Go down
september9th
Đai vàng
Đai vàng


Số bài gửi : 13
Tài sản : 500425
Số lần được thanks : 7
Join date : 11/03/2011
Age : 32
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : Nunchaku

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 3:03 am

Vì lòng người ta là giấy


Tôi muốn được kể một câu chuyện:

Chuyện xưa kể rằng, có một đạo sĩ nổi tiếng thần thông, trong một lần ngao du sơn thuỷ, thấy một phụ nữ đang quỳ bên một ngôi mộ mới, vừa khóc vừa quạt. Lấy làm lạ, đạo sĩ kia mới đến hỏi sự tình. Mới hay rằng, người dưới mộ là người chồng vừa khuất của thiếu phụ.

Ngán thay, trước khi chết có trăng trối lại rằng đến khi mộ khô thì người vợ trẻ hãy tái giá. Người thiếu phụ vì thế mới ở đây, quạt cho mộ nhanh khô. Người đạo sĩ động lòng, mới hoá phép giúp cho thiếu phụ, ngôi mộ thoắt cái đã khô như những ngôi mộ cũ. Người thiếu phụ vui vẻ cảm ơn đạo sĩ để về nhà, nơi người tình mới của mình mong đợi.

Người đạo sĩ về nhà, đem chuyện kể với vợ của mình. Vợ của đạo sĩ chê cười người đàn bà kia thật bạc tình. Được một thời gian, bỗng dưng người đạo sĩ mắc phải bạo bệnh, liệt giường và tạ thế. Trước khi nhắm mắt mới trăng trối lại rằng hãy giữ quan tài đủ 7x7 là 49 ngày rồi hãy an táng. Người vợ khóc vâng lời.

Một ngày kia, có một người xưng là học trò đến xin ở lại chịu tang người đạo sĩ. Dung mạo người học trò thật khôi ngô tuấn tú. Thế rồi, chỉ 3 ngày sau, người vợ đạo sĩ đã ăn nằm với người học trò.

Bỗng dưng 7 ngày sau, người học trò lăn ra ốm. Bệnh ngày một nặng. Mới nói với người vợ đạo sĩ rằng, ta mắc phải bạo bệnh, chỉ có ăn óc người mới khỏi được. Người vợ liền lấy búa, bật nắp quan tài định đập vỡ đầu xác chết để lấy óc cho nhân tình ăn.

Nào ngờ, vừa bật nắp quan tài thì vị đạo sĩ tỉnh lại. Người thiếu phụ quay lại thì chàng trai trẻ đã biến mất tự khi nào. Mới hay, đó là do phép thuật phân thân của người đạo sĩ cao tay. Người vợ xấu hổ quá, mới tự tử mà chết.

Người đạo sĩ đó là Trang Chu (còn gọi là Trang Tử), cũng là một hiền triết của Phương Đông chúng ta. Câu chuyện đó, câu chuyện “vợ thầy Trang Chu” lưu truyền gần 2000 năm để chê cười cái gọi là “lòng dạ đàn bà”.

Ngày nay, lại có chuyện anh đảng viên nọ sau khi “hoàn thành kế hoạch” (2 con), mới giấu vợ đi đình sản. Người vợ thì lại muốn sinh thêm con cho vui cửa vui nhà nên “tích cực cố gắng” mà mãi không thấy “kết quả”. Người chồng vẫn giấu vợ, thậm chí bởi vì cái khoản đình sản kia không ảnh hưởng đến khả năng đàn ông của anh, nên anh lại còn làm ra vẻ tích cực “phụ giúp” vợ mình...

Thế rồi, một hôm người vợ vui vẻ thông báo những “nỗ lực cố gắng” của 2 vợ chồng đã có “kết quả tốt đẹp”, cô đã có thai 3 tháng. Choáng váng, nhưng người chồng giấu đi để đi “kiểm định lại”. Kết quả biểu đồ của anh là 0%... Cuộc tiểu phẫu đình sản đã thành công tốt đẹp.

Ấy, cái câu chuyện thời nay cũng đang nói đến cái lòng dạ con người...

Lại có người lấy email giả, để chính mình chat và “thử lòng” người chồng mà mình hết mực thương yêu. Để đến khi anh ta trở nên lạnh nhạt tình cảm vì cho rằng người vợ thiếu tin tưởng tình yêu của mình. Rồi lấy bạn gái của mình để thử chồng... và rồi rước đau khổ vào mình khi người chồng chẳng “trước sau như một”...

Còn bao nhiêu câu chuyện trớ trêu nữa mới đủ để chúng ta hiểu rằng, lòng người ta là giấy, chứ nào đâu phải vàng đá... Vì là giấy, nên sao ta cứ nghĩ là vàng để đem đi thử lửa? Đến lúc cháy mất rồi lại thất vọng lòng dạ bạc đen? Sao ta không hiểu rằng, bởi là giấy, nên cái cần và nên làm là chúng ta phải nâng niu, giữ gìn cho nhau để tránh khỏi nắng mưa của cuộc đời?

Sao ta không hiểu rằng, bởi là giấy nên đẹp xấu là do ta vẽ nên, tốt lành là do ta viết nên mà thù hận cũng là do ta đặt bút. Sao ta không viết lời hay, vẽ lấy bức tranh yên bình để xây dựng, gìn giữ lấy cái hạnh phúc mong manh của gia đình?

Tôi chẳng cho cách làm của thầy Trang Chu là hay, tôi chẳng cho người đảng viên kia là không có lỗi. Tôi cũng chẳng ủng hộ việc thử lòng của các chị thời nay với email và các phương tiện khác. Thời gian thì trôi đi, nhưng lòng người thì vẫn vậy thôi, vẫn là giấy... Mà đá cũng mòn, vàng cũng phai, huống hồ là giấy...

Người ta, cùng là một người, sao có lúc nhân từ đáng yêu, lại có lúc cay nghiệt thế? Ấy bởi ai cũng có 2 mặt tốt xấu trắng đen lẫn lộn.


Ai ơi, nếu còn thương nhau, chớ có thử lòng nhau. Và hãy hiểu, lòng con người là giấy. Ai không động lòng trước một cử chỉ ân cần? Ai vô cảm bởi một lời khen? Ai vắng nhau lâu ngày mà không hề ham muốn? Chẳng phải lòng mình cũng vậy ư? Vậy nên, nâng niu bao nhiêu vẫn chưa đủ. Một chút nghi kỵ đã là thừa.

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! 919745 Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! 919745 Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! 919745 Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! 919745 Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! 919745 Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! 919745 Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! 919745 Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! 919745 Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! 919745
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
Vitcon
Khoá 6 - cơ sở ĐH Thủy Lợi
Khoá 6 - cơ sở ĐH Thủy Lợi
Vitcon

Số bài gửi : 111
Tài sản : 501696
Số lần được thanks : 2
Join date : 27/02/2011
Age : 33
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : K6C

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 8:28 pm

Chuyện cô bé 16 tuổi làm cảm động cả trời đất

TP - Ngày 24/8/1998, một đám tang vô cùng đặc biệt được tổ chức tại huyện Gia Tường, tỉnh Sơn Đông (Trung Quốc). Người chết là một cô gái mới 16 tuổi trên là Thẩm Xuân Linh.

Nhưng cô được nhận những nghi lễ long trọng nhất của làng, những người anh trai của cô mặc tấm áo tang chỉ được mặc khi đưa tang cha đẻ. Anh trai cô quỳ rất lâu trước linh cữu em gái, người trong làng ai cũng đeo băng tang.

Nhưng không ai biết rằng, cô gái mười sáu tuổi này thực ra không hề có máu mủ ruột thịt gì với những người còn sống, cũng như với dân làng này, thậm chí cô chỉ là một đứa con gái riêng của mẹ kế mà ngay cả tên trong sổ hộ khẩu của làng cũng không có.

Tôi là con ruột của gia đình này

Tháng 6 năm 1994, mẹ của Thái Xuân Linh góa chồng, đem Xuân Linh và đứa em trai từ Long Châu Tập, huyện Phạm Trạch, tỉnh Sơn Đông (TQ) sang huyện Gia Tường với gia đình mới. Bố dượng của Xuân Linh làm nghề thợ mộc, tên là Thẩm Thụ Bình, tính tình hiền lành đôn hậu.

Bố dượng có cha mẹ già 70 tuổi, và bốn đứa con trai còn đang đi học. Trong đó anh con cả Thẩm Kiến Quốc đang học Đại học Giao thông ở Tây An. Ba cậu con trai còn lại học trường phổ thông trong huyện.

Gánh nặng gia đình quá lớn, nhưng bố dượng cô giỏi nghề thợ mộc, trong nhà cũng chỉ chi tiêu dè sẻn, nên cuộc sống gia đình cũng tạm đủ.

Khi ba mẹ con Thái Xuân Linh gia nhập đại gia đình ấy, cả nhà đều vui vẻ chào đón, hay có thể bởi nhà toàn đàn ông, giờ có một cô em gái mới, cả ông bà nội lẫn bố dượng đều rất yêu quý Xuân Linh.

Khi đó, Linh chỉ vì bố mất, nhà nghèo khó, cô đành bỏ học ở nhà. Bố dượng dứt khoát đưa tiền cho cô đi học trở lại. Trong nhà vốn đã bốn đứa con đi học, giờ thêm Xuân Linh, gánh nặng càng lớn. Ông bố dượng chỉ có cách dành thời gian làm thêm lúc nông nhàn mới đủ cho chi tiêu trong gia đình.

Xuân Linh vô cùng trân trọng cơ hội được đi học, ngay học kỳ đầu tiên quay lại trường, cô đứng thứ ba trong khối. Ngoài học tập, cô lo liệu việc nhà, lúc nào rảnh rỗi thì giặt quần áo cho các anh, vác gỗ cho bố dượng, ông bố dượng thường khen ngợi:

- Bố thật là có phúc mới có đứa con gái ngoan ngoãn thế này.

Thời gian hạnh phúc chẳng bao lâu, đầu mùa hạ năm 1995, bố dượng cô trong lúc làm công trình đã ngã từ tầng ba xuống, bị liệt giường. Cột trụ trong gia đình đã gẫy, nguồn kinh tế chính của gia đình bị cắt đứt, và tiền chữa bệnh của bố dượng cô đã mang lại một khoản nợ rất lớn cho gia đình.

Thật đáng tiếc, khi mẹ Xuân Linh được bác sĩ cho biết, bệnh của chồng mới sẽ không bao giờ khỏi, cả đời nằm liệt giường, mẹ cô đã rất đau khổ. Bà không thể chịu đựng nổi sự rủi ro liên tiếp từ hai đời chồng, lại biết không gánh vác được một gánh nặng quá lớn từ gia đình chồng, mất hết hy vọng và niềm tin vào cuộc sống.

Bà ôm đứa con trai nhỏ ra đi, bỏ lại một nhà đầy người già, bệnh tật, trẻ con cho dù Xuân Linh năn nỉ, cầu xin mẹ như thế nào.

Thấy bố như thế, người con trai thứ hai định xin nhập ngũ, ông bố không đồng ý bởi anh thứ hai và thứ ba sắp cùng thi tốt nghiệp phổ thông, thành tích luôn đứng đầu trường.

Người con thứ ba cũng đòi bỏ học, muốn đi làm để gánh vác gia đình.

Vào lúc cả nhà bàn cãi, Xuân Linh đề nghị cho em nghỉ học, thay mẹ chèo chống gia đình này. Bố dượng cô rơi nước mắt, ngay cả ông bà nội cũng khóc. Bố dượng cô đau khổ nói:

- Xuân Linh, bố xin lỗi con! Các anh con đã học chừng đó năm rồi, giờ bỏ đi uổng phí quá, bố biết là làm thế con sẽ thiệt thòi

Ba người anh trai đều nắm chặt tay em gái, cùng thề với bố, cho dù sau này ai thi đỗ đại học, cũng đều nhớ công người em gái.

Mẹ Xuân Linh bỏ đi, nguồn kinh tế của gia đình lại mất hẳn chút hỗ trợ cuối cùng. Ông bà nội đều thở dài, bố dượng gạt nước mắt, các anh trai Xuân Linh cũng lo âu, cả nhà rơi vào tình trạng thấp thỏm bất an, buồn thảm. Những người làng an ủi cô bé:

- Ở đây cháu không có người thân, hay là cháu quay về nhà ông bà ở bên Phạm Trạch đi!

- Không, cháu không đi được, mẹ cháu bỏ đi rồi cháu không thể cũng bỏ đi nốt!

Xuân Linh nói với bố dượng:

- Bố ạ, mẹ con bỏ đi rồi, là mẹ con nhẫn tâm; nhưng con hứa con không bao giờ bỏ nhà đi, con sẽ ở lại đây cùng vượt qua hoạn nạn với mọi người, từ hôm nay con xin được là con đẻ của bố!

Năm đó, Xuân Linh mới 12 tuổi, đổi từ họ Thái sang họ Thẩm.

Làm đồng, việc nhà, chăm sóc người lớn, tất cả mọi việc Xuân Linh đều gánh vác, cô bé làm việc như một phụ nữ thực thụ trong một gia đình nông dân, thức dậy lúc mặt trời mọc, trời tối hẳn mới nghỉ ngơi, cẩn trọng tính toán từng món một trong gia đình để lo liệu qua ngày.

Xuân Linh biết, để gia cảnh đỡ khó, thì sức khỏe của bố phải tốt lên, cho nên vào những lúc nông nhàn, cô bé không quên chăm sóc chu đáo cho bố. Mùa hè năm 1996, thời tiết nóng bức, bệnh tình bố dượng cô nặng lên, Xuân Linh quyết định đưa bố lên nằm viện trên thành phố Tề Ninh.

Thu xếp xong việc nhà, cô kéo bố lên thành phố chữa bệnh. Đường đất 80 km, cô kéo xe hết đúng hai ngày một đêm. Khi đến nơi, chân cô đã lở ra, vai kéo sưng u lên một cục lớn.

Để tiết kiệm tiền, Xuân Linh đã ngủ trong nhà để xe đạp của bệnh viện, người trông xe tưởng cô là ăn mày, đã mấy lần xua cô ra ngoài. Xuân Linh đành kể hết sự tình, ông già trông xe cảm động quá, không chỉ cho cô mang chiếc xe kéo đặt vào tận bên trong nhà xe, còn kiếm cho cô một cái màn chống muỗi.

Dưới sự chăm sóc của con gái nhỏ, bệnh của bố dượng cô dần ổn định hơn, cô lại kéo bố về quê trên chiếc xe ấy.

Vừa về đến quê, là vào vụ thu hoạch lúa mạch, các anh đều đang ở trường, ông bà nội chỉ có thể giúp cô nấu cơm và bó những túm lúa, thế là hơn bảy mẫu đất lúa mạch đang chín, lại một mình Xuân Linh cắt. Để kịp thu hoạch, suốt mấy ngày liên tục cô bé ngủ lại ngoài ruộng lúa, mệt tới mức không chống đỡ nổi nữa thì nằm ngủ luôn trên lúa mạch, ngủ dậy lại cắt tiếp.

Vì quá lo lắng, lại vì lao lực, miệng Xuân Linh nở những mụn nước nhỏ, tay chân xước máu. Thật sự cô bé đã kiệt sức, còn lại hai mẫu lúa mạch nữa.

Đều là lương thực gia đình trông vào đó!

Cô bé bất lực đứng giữa ruộng lúa mạch khóc nức nở không thành tiếng, khóc tới mức hàng xóm chung quanh thấy thương hại quá, bèn tới năm tay mười tay giúp cô gặt nốt mảnh ruộng.

Đợt thu hoạch khó nhọc đó đổi lại được lương thực đủ ăn cho cả gia đình.

Anh thứ hai đã đỗ kết quả rất cao trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, nhờ kết quả đó, anh được tuyển vào trường đại học Đồng Tề ở tận Thượng Hải.

Cầm giấy báo nhập học của anh thứ hai, Xuân Linh chạy như bay về nhà quên hết mệt nhọc, nhảy lên vui sướng. Nhìn đứa em gái vừa bé vừa đen, người anh thứ ba là Thẩm Kiến Văn rớt nước mắt tủi thân vì thi trượt đại học.

Thẩm Kiến Văn buồn rầu nói:

- Anh xin lỗi, em đã vất vả vì cả gia đình, mà anh lại thi trượt!

Vừa nói anh ba vừa khóc. Xuân Linh hốt hoảng nắm lấy tay anh:

- Năm nay thi trượt thì năm sau thi tiếp, anh đừng nản chí như thế!

Thẩm Kiến Văn quyết định không thi đại học nữa, ở nhà kiếm sống giúp em gái. Xuân Linh không đồng tình:

- Em chịu vất vả cũng chỉ vì muốn các anh học lên đại học mà thôi! Anh thất bại là em cũng thất bại!

Ba nghìn Nhân dân tệ học phí là gánh nặng quá lớn với cả gia đình. Vào lúc bất lực ấy, Thẩm Xuân Linh nghĩ đến chuyện đi bán máu.

Lần thứ nhất đến nơi bán máu, vì quá nhỏ tuổi, bác sĩ không đồng ý!

Lần thứ hai, cô nói dối tuổi mình, cuối cùng được bán 200 ml máu. Cầm được 400 tệ tiền bán máu, nỗi buồn bã của cô vẫn không bớt đi. Vì 400 tệ so với 3.000 tệ thì còn quá ít ỏi. Như cốc nước hắt vào đống lửa, chả thấm vào đâu.

Ba ngày sau, cô quay trở lại trạm y tế. Lần này, nói kiểu gì bác sĩ cũng quyết không lấy máu của Xuân Linh. Quá lo lắng, cô đành quỳ xuống cầu xin bác sĩ, và kể cho ông biết lý do.

Bác sĩ trầm ngâm rất lâu, cuối cùng ông thở dài bảo:

- Thôi được, chỉ một lần này thôi nhé! Lần sau cháu đừng đến đây nữa, cháu còn quá nhỏ, cơ thể còn đang phải lớn nữa!

Ông bác sĩ chỉ rút một lượng máu rất nhỏ tượng trưng, rồi móc túi ra đưa cho cô 700 tệ, làm Xuân Linh vô cùng cảm động.

Về nhà, Xuân Linh đưa tiền cho bố dượng, bố vội hỏi tiền ở đâu ra mà nhiều thế này, cô nói dối là đi vay người ta.

Bố cô cầm tay con xem xét, lại móc từ túi cô ra hai tờ giấy bán máu.

Cả nhà cô đều kinh hãi.

Nhưng số tiền đó còn lâu mới đủ được, dù chỉ một nửa học phí cho người anh.

Bố dượng cô quyết định bán đi một phần mảnh đất từ ngôi nhà cũ của họ, ông bà nội cũng bán ba cây dương vốn định dành gỗ để đóng quan tài cho ông bà sau này. Khi bố dượng không đồng ý bán ba cây dương, ông bà nói:

- Máu của Xuân Linh còn không tiếc, chúng tôi còn cần quan tài để làm gì nữa!

Dưới sự nỗ lực của toàn gia đình, tiền học cho anh hai, anh ba cuối cùng đã thu xếp xong. Để anh Thẩm Tiến Quân có thứ để lên trường, suốt mấy tối liền Xuân Linh thức khuya khâu vỏ chăn mới và giầy vải cho anh.

Vào lúc lên đường, Xuân Linh ra bến xe tiễn anh, cô nói:

- Anh ạ, nhà mình tuy nghèo, nhưng khảng khái, anh phải học cho ra học, anh đừng lo lắng chuyện ở nhà, cũng đừng tự khắc nghiệt với bản thân mình quá, anh cần tiền tiêu cứ viết thư về cho nhà nhé, em sẽ lo cho anh!

Thẩm Tiến Quân không nén được, ôm lấy đứa em nhỏ vào lòng, cảm động trào nước mắt.

Có thể bỏ rơi cha, không được phép bỏ rơi em

Những người anh lên đường đi học rồi, Xuân Linh bắt đầu tính toán xem làm cách nào kiếm tiền để chữa bệnh cho bố, lo học phí cho các anh trai. Ban đầu, cô định theo chân các chị trong làng ra ngoài đi làm kiếm tiền, nhưng ở nhà còn hai người già và một người bệnh đều cần chăm sóc, cô chỉ có thể ở lại. Cân nhắc kỹ, cô quyết định trồng bông.

Trồng bông không giống như trồng những cây khác, không chỉ phí sức trồng trọt, ngay khoản phun thuốc sâu cho bông cũng rất nguy hiểm, nhưng Xuân Linh tính nhẩm ra, một năm trồng bông có thể thu lãi được 8-9 nghìn Nhân dân tệ (16-18 triệu VND), cô không trù trừ bắt tay vào làm ngay.

Cô háo hức trồng xuống cây bông, nhưng chẳng mấy lâu, khu vực Lỗ Tây Nam (mấy huyện thuộc Sơn Đông) gặp dịch sâu xanh trên lá bông (Helicoverpa armigera) tràn tới, vụ dịch làm Xuân Linh cuống quýt, cô bé người còn chưa cao bằng ngọn cây bông đã cõng bình xịt thuốc sâu nặng hơn 20kg sau lưng đi dọc ruộng bông để xịt thuốc.

Cô nghe người ta nói, lúc chính ngọ thời tiết nóng nực nhất, là lúc trừ sâu có hiệu quả lớn nhất. Cô liền chọn lúc giữa trưa nắng to đi phun thuốc sâu, mặt trời rát bỏng trút nóng xuống cánh đồng bông hầm hập như một lò hấp khí nóng, làm Xuân Linh không thở nổi. Cô chỉ có thể chạy phun một hàng rồi chạy ra hít thở không khí. Một ngày vào lúc chính ngọ, vì thùng thuốc sâu bị rò chảy, cô trúng độc, ngất đi.

Người làng khiêng Xuân Linh về. Lúc tỉnh lại, cô không để ý đến sự ngăn cản của người bố nằm liệt giường, lại đòi chạy ra ruộng bông luôn. Năm đó, bông được mùa thu hoạch lớn, nhưng vì thế mà giá thu mua bị dìm xuống rất thấp, và Xuân Linh vẫn không thể kiếm được khoản tiền như cô mong muốn.

Đầu óc thông minh của Xuân Linh lại suy tính, cô đang nghĩ có cách nào kiếm được tiền nhanh nhất. Lúc nông nhàn, cô đã từng theo người làng đi thu mua hoa hòe, cành liễu (dùng như sợi bàng, sợi chiếu cói của VN), cũng từng đi bán mũ nan, đậu tương. Sau này, cô nghe người ta nói táo Tứ Thủy ở huyện bên rất rẻ, cô lại cùng ông bác trong làng đi Tứ Thủy buôn táo.

Hàng ngày, sau bữa tối, cô kéo xe kéo lên đường, lúc trời hơi rạng thì tới được vườn táo, chất đầy xe táo rồi quay về ngay. Đàn ông thanh niên kéo một xe, cô cũng kéo một xe. Dọc đường, người ta đều ăn táo giải khát, cô thì chưa từng ăn một quả táo nào, ngay cả những quả dập nát cũng giữ lại phần bố, cho ông bà ăn.

Anh thứ tư Thẩm Kiến Hoa thấy đứa em 14 tuổi vất vả như thế, quá áy náy, quyết định bỏ học và cũng trốn nghĩa vụ quân sự, ở nhà kiếm sống thay em.

Xuân Linh khuyên anh thế này:

- Em hâm mộ nhất trên đời này là quân nhân, anh ở nhà rồi sau này anh sẽ ra sao? Anh cứ đi đi, em vẫn còn chống đỡ gia đình này được.

Ngày anh tư lên đường, Xuân Linh rút từ trong túi ra một ít tiền lẻ nhàu nát dúi vào tay anh trai:

- Đây là 80 tệ, tiền em dành riêng ra, anh giữ lấy để tiêu vặt, vào bộ đội rồi anh nhớ cố gắng.

Thẩm Kiến Hoa mắt rưng rưng.

Mùa xuân năm 1997 là mùa xuân vui sướng hạnh phúc nhất của Xuân Linh. Tết năm đó, ngoài người anh thứ tư đang ở bộ đội, cả ba anh trai đều quay về nhà ăn tết. Và ai cũng mang quà về cho cô em gái. Người anh cả là sinh viên mang tặng em một bộ quần áo mới, người anh thứ hai cũng là sinh viên tặng em một chiếc khăn màu hồng, người anh thứ ba đang ôn thi cũng mua cho em một hộp kem trang điểm.

Xuân Linh ôm tất cả quà vào lòng vui sướng, nhảy lên cười, lúc đó cô bé quay trở lại vẻ ngây thơ con nít vốn có. Bố gọi ba đứa con trai đến bên giường:

- Các con phải báo đáp cho Linh, vì nó đã quá khổ sở rồi. Ngày sau các con trưởng thành, các con có quyền quên bố đi, nhưng không bao giờ được phép quên Xuân Linh.

Tình thân vĩnh viễn

Công việc nhà nông bận rộn, nhưng Xuân Linh không quên bệnh của bố dượng, hễ có hy vọng, ngại gì đường xa núi cao, cô đều kéo bố đi. Trời xanh không phụ người có công, bệnh của bố dượng đã đỡ hơn rất nhiều, đã có lúc ông chống được gậy đứng lên. Những người anh học hành tấn tới. Anh cả Thẩm Kiến Quốc sau khi tốt nghiệp đại học đã thi đỗ để học tiếp Thạc sĩ.

Người anh thứ tư Thẩm Kiến Hoa đã được vào Đảng trong quân ngũ, được đề bạt lên làm trung đội trưởng. Tháng 9/1997, người anh thứ ba Thẩm Kiến Văn cũng thi đỗ cao đẳng, được Học viện Đông y Sơn Đông nhận vào học.

Tháng 3/1998, bà nội bỗng dưng bệnh nặng, lúc lâm chung, bà cụ nắm chặt lấy tay Xuân Linh nói: “Xuân Linh, cả đời bà chẳng có gì tiếc nuối, vì đã có một đứa cháu ngoan như cháu, bà chỉ thương xót cháu thôi!” Nói rồi bà lần từ dưới gối ra một chiếc vòng tay bằng ngọc đưa cho Xuân Linh, Xuân Linh không dám cầm. Ông nội nói: “Xuân Linh, đấy là thứ bà nội định để dành cho cháu dâu đầu, nhưng bà nội nghĩ, cái vòng này nên để dành cho cháu, cháu hãy nhận cho bà mãn nguyện đi!”. Xuân Linh nuốt nước mắt rưng rưng nhận lấy.

Sau khi bà nội mất, người anh thứ tư viết thư về, nói sẽ chuẩn bị thi vào trường quân sự, nhưng khi biết bà nội vừa mất, trong nhà đã lo liệu hết tiền, anh bèn quyết định bỏ cuộc. Xuân Linh đọc thư, lo lắng, cô liền tìm người nhờ gửi thư cho anh trai khuyên ngăn, và gửi kèm theo đó 200 tệ, để anh trai mua sách vở ôn thi. Cô nói: “Anh ạ, thi vào trường quân sự là việc lớn cả đời anh, đừng để khó khăn trước mắt làm ngăn cản việc cả đời”.

Đúng lúc đó, mẹ Xuân Linh đã bỏ đi biệt tăm tích lâu nay, bỗng gửi thư về cho cô, thì ra mấy năm nay, mẹ cô bỏ đi rồi đã làm một tờ giấy li hôn giả mạo với bố dượng, rồi sang huyện Bình Dương ăn ở với một ông có tiệm thực phẩm, cuộc sống khá sung túc. Mẹ cô nghe qua người khác mới biết con gái mình mấy năm nay chịu cực khổ vô vàn, trong lòng bà rất ăn năn. Mẹ cô gửi thư tới muốn bảo con gái bỏ sang huyện Bình Dương, hứa sẽ tìm cho cô một gia đình đàng hoàng để gả chồng.

Đọc lá thư của mẹ, Xuân Linh nước mắt dào dạt, rất muốn được sống một cuộc sống đơn giản vô lo của một cô con gái bên cạnh mẹ. Nhưng cô cũng không thể nào bỏ rơi gia đình này, cái gia đình nghèo khổ hoạn nạn, nhưng cả nhà đều chân tình yêu thương cô!

Bố dượng biết con gái khó xử, khuyên cô:

- Xuân Linh, đi tìm mẹ con đi! Bố không trách con, cả nhà ta đã khổ, kéo theo cả đời con khổ theo thì bố không nỡ lòng nào!

Xuân Linh cắn chặt môi, quỳ xuống trước giường bệnh của bố:

- Bố ạ, khổ sở nữa con cũng chịu được, bố đừng đuổi con đi!

Xuân Linh nhờ người viết thư trả lời mẹ rằng, cô không muốn theo mẹ.

Một ngày tháng 9/1998, vì muốn kiếm tiền cho anh trai thứ tư ôn thi, cô lại nghĩ đến việc đi bán máu. Sau rất nhiều lần cầu xin, cuối cùng bác sĩ đã đồng ý, lấy 300ml máu của cô. Vốn thân thể gầy gò yếu ớt vì thiếu dinh dưỡng, giờ Xuân Linh càng yếu.

Nhưng cô lấy lại tinh thần, đi ra bưu điện gửi mấy trăm tệ đó cho anh. Lúc liêu xiêu qua đường, vì không còn tinh thần để ý kỹ, cô bị một xe tải lớn chở các cuộn sắt gạt ngã, bánh xe lớn nghiến qua người Xuân Linh.

Tin dữ đến, ông nội cô không chịu đựng nổi, đổ bệnh liệt giường, bố dượng Xuân Linh cũng ngất đi nhiều lần. Người anh thứ ba Thẩm Kiến Văn là người đầu tiên biết tin này, anh chạy về nhà, chỉ còn biết khóc bên thi thể em.

Người anh thứ hai Thẩm Kiến Quân nhận được điện báo, suốt hai ngày đi tàu về không ăn không ngủ, khóc từ Thượng Hải về đến Sơn Đông.

Ở tít tận Tây An, người anh cả Thẩm Kiến Quốc đang học thạc sĩ được tin cũng khóc rụng rời, không thể về dự đám tang được, anh điện về nhà: “Em gái yêu quý, em dùng tấm lòng người mẹ để gánh vác cả gia đình này, dùng đôi vai yếu ớt để dựng lên một niềm hy vọng, cả gia đình mãi mãi yêu em.”

Vừa nhận được giấy báo nhập học của Học viện Lục quân Quế Lâm, người anh thứ tư Thẩm Kiến Hoa cũng đồng thời nhận tin em chết, anh ngã ngất đi trên thao trường. Tỉnh dậy liền vội vã về quê.

Nhưng ở quê, những người chết trẻ vị thành niên không được phép tổ chức đám ma, ngay cả nghĩa trang của dòng họ cũng không được phép vào chôn cùng.

Xuân Linh đến đây sống bốn năm, họ tên thì đã đổi, nhưng hộ khẩu thì không có, ngay cả tư cách là dân chúng của địa phương cũng không có, không được coi là người làng. Nhưng những người già trong làng cảm động trước cuộc đời hiếu nghĩa của Xuân Linh. Người già nói, đứa con gái tốt đẹp thế, chết rồi thì tại sao còn phải để nó phải chịu tức tưởi nữa.

Nhà văn Lưu Hồng, người đã từng đến viết bài phỏng vấn Xuân Linh hồi trước cũng đến dự tang lễ, và viết một bài ai điếu cho cô bé:

“Em, là một đóa hoa giữa thung lũng, một vệt mây ở bên trời, lặng lẽ đến, lại lặng lẽ đi.

Đôi vai nhỏ gánh đầy tình người, tâm hồn nhỏ nâng đỡ cả gia đình, tuổi còn trẻ như thơ như họa, như tơ như khói, lại đầy gian nan khốn khó vất vả.

Em đi rồi, nhẹ như thế, như đám mây bên trời xa, câu chuyện để lại nặng như thế, ân tình cao như núi Thái Sơn...”.

Những người con gái đều có những son phấn của riêng mình, có lẽ Xuân Linh cả đời chưa chạm vào son phấn, nhưng cô vẫn là người con gái đẹp nhất.

Hic, cảm động quá đi mất Question
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
HuyendaiKarate
Huấn luyện viên
Huấn luyện viên
HuyendaiKarate

Số bài gửi : 714
Tài sản : 531418
Số lần được thanks : 53
Join date : 14/05/2010
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : CLB Karatedo Uy Son

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeThu Apr 07, 2011 1:58 pm

Trời ơi chuyện của vitcon post dài quá Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! 625569
Ai zô đọc xong lên CLB kể lại thầy nghe với! Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! 738733
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
http://karatevn.tk
Vitcon
Khoá 6 - cơ sở ĐH Thủy Lợi
Khoá 6 - cơ sở ĐH Thủy Lợi
Vitcon

Số bài gửi : 111
Tài sản : 501696
Số lần được thanks : 2
Join date : 27/02/2011
Age : 33
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : K6C

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeThu Apr 07, 2011 11:56 pm

Ac...Chuện này hay mừ, cảm động lắm, đọc cái tiêu đề là đủ bít rùi đó thấy.
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
HuyendaiKarate
Huấn luyện viên
Huấn luyện viên
HuyendaiKarate

Số bài gửi : 714
Tài sản : 531418
Số lần được thanks : 53
Join date : 14/05/2010
Đến từ-Lớp Đến từ-Lớp : CLB Karatedo Uy Son

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitimeFri Apr 08, 2011 12:51 am

:D Thứ 7 qua Nhân Chính kể thầy nghe đi! ^ ^! Dài quá nhác đọc lắm. What a Face
========================================================================
Về Đầu Trang Go down
http://karatevn.tk
Sponsored content




Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! _
Bài gửiTiêu đề: Re: Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!   Cùng nhau vào đây kể chuyện nào! I_icon_minitime

========================================================================
Về Đầu Trang Go down
 

Cùng nhau vào đây kể chuyện nào!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

Upload hình
Trang 1 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : 1, 2  Next
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: relax place :: Khu vực giai trí :: Sách-truyện-Tiểu thuyết-
Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất